Vụ ám hại không thành



Nạn “cơm tù” từng “tung hoành”  một thời trên khắp trục đường xa lộ Bắc - Nam. Sau đó đa số đã tự dẹp tiệm. Câu chuyện sau đây hé lộ nguyên nhân dẹp tiệp của một trong những quán “cơm tù” đó.
Bảy “dao phay” mới 40 tuổi mà đã khoảng 20 lần đón sinh nhật trong tù. Toàn bộ sự nghiệp của gã được phản ánh một cách “trung thực và sống động” bằng những hình xăm trên thân mình. Tay trái gã vẽ hình lưỡi cưa, tay phải hình cú vọ, giữa lưng gã là hình con ngựa vằn đang nhai khúc củi khô.
Sau khi rời khỏi nhà lao về tội “cố ý gây thương tích”, gã mở một quán cơm giữa xa lộ, thực đơn là các món ăn đã được chứng nhận của “Viện tiêu diệt sinh vật - sâu bọ - côn trùng”, bao gồm: Cải xanh hấp thuốc sâu, thịt heo hầm nọc rắn, da các nóc tẩm đường, măng tươi trộn hàn the…
Quán khai trương được 4 ngày, có cúng bái, xem giờ đàng hoàng mà vẫn không có khách, Bảy “dao phay” bỏ thời gian đón xe đò chạy dọc theo quốc lộ 1 mấy chuyến, sau đó vội vã quay trở về để áp dụng những “mô hình tiên tiến” mà gã học được vào quán mình.
Gã cho rào quán lại bằng hàng rào dây thép gai sắc như dao cạo, rồi đứng ở cổng trại giam chờ các chú: Dũng “đầu đinh”, Tư “cà lê”, Năm “mỏ lết” ra trại, chiêu mộ về phục vụ bưng bàn tại quán, gã phát cho 3 đứa gậy gộc, dao kiếm, mã tấu rồi căn dặn: “Các chú luôn sẵn sàng, hễ có ô tô ghé vào, đứa nào bước xuống mà không ăn thì cứ đánh chết cho anh”.
Bọn lâu la nhao nhao: “Đại ca dạy thế, chứ khi nó chết rồi bọn em biết trốn đi đâu?”
Bảy cười nhạt: “Chuyện ấy các chú khỏi lo, đã bao nhiêu năm nay loại quán cơm kiểu này đánh bao nhiêu người toàn về nhà mấy ngày mới chết, các chú việc gì mà sợ”.
Bọn đàn em nghe nói vững bụng, phấn khởi rủ nhau mài mã tấu, luyện binh đao, nóng lòng chờ khách tới để ra tay.
Quả nhiên không phải đợi lâu, từ xa xuất hiện một chiếc xe du lịch bóng loáng, trên xe có 4 ông phương phi, từ từ tấp vào quán. Bảy khoát tay, lập tức hàng rào đóng lại, tưởng chừng con chim cũng khó lòng bay lọt.
Bốn vị khách tuyệt nhiên không sợ hãi, bình thản bước xuống xe, gọi nước rủa mặt, gọi trái cây và vươn vai đi lại tung tăng… Chờ khoảng 15 phút, Bảy hất hàm ra hiệu, lập tức 3 tên lâu la ùa ra, tóm lấy một ông đeo kính, nạt nộ: “Ông kia, muốn chết à? Đã vào đây phải ăn, biết chưa?”
Ông đeo kính sang sảng quát lại: “Tụi bay đúng là thứ tép riu, ta là kẻ không ăn những thứ tầm thường, chỉ ăn “phần trăm” thôi, có bao nhiêu phần trăm cứ dọn ra đây”.
Bảy cùng bọn đàn em ngơ ngác, chúng lên rừng xuống biển, các món cầu kỳ hiểm ác như gan lợn lòi, hay tai gấu ngựa đều đã nếm qua nhưng chúng đâu hiểu “phần trăm” là gì, bèn túm lấy ông khách thứ hai: “Ông kia, ăn gì gọi mau đi!”.
Ông khách thứ hai ung dung: “Tôi xưa nay không hề khách khí, đâu có ý định chê bai bổn quán, nhưng vốn chỉ quen ăn khi duyệt giá thành, cứ có giá thành thì bao nhiêu cũng xơi tất!”.
Bảy “dao phay” cùng đồng bọn thất kinh, quả là bể học mênh mông, chúng đâu hiểu món đó là gì, bèn đổ xô vào ông khách thứ ba có cái bụng căng phồng: “Còn ông nữa, ông có ăn không thì bảo?”
Ông khách bung to đập bàn quát: “Chúng bay là lũ hậu sinh, chẳng hiểu gì về văn minh ẩm thực cả. Ta là người chuyên ăn vào dự án, biết chưa? Không có dự án thì đừng nói chuyện với ta!”.
Bọn côn đồ nghe như sấm rền bên tai, mồ hôi chảy ròng ròng xuống trán, nhưng Bảy “dao phay” cố lấy lại bình tĩnh, gã kêu đàn em dẫn ông khách thứ tư tới, không hỏi han gì nữa, chúng gí hung khí vào mạng sườn, bắt ông khách ngồi xuống, dọn ra 1 mâm thật lớn, ông khách không hề kháng cự, làm một hơi, mâm bát sạch sẽ.
Bảy đắc chí đưa tờ phiếu thanh toán dài cả gang tay.
Ông khách cười nhạt, bảo: “Các chú vớ vẩn quá, ta xưa nay cái gì cũng ăn nhưng là ăn người khác trả tiền, các chú tìm người khác mà đòi”.
Nói xong y thong thả đứng dậy ra xe.
Sau hôm đó quán cơm tù của Bảy “dao phay” đóng cửa vĩnh viễn./.
 Tuấn Anh